Tổng hợp dịch vụ tại thẩm mỹ viện MINH ĐAN uy tín

Thông tin về dịch vụ tắm trắng, triệt lông, xóa xăm, trị mụn, trị nám... tại thẩm mỹ viện MINH ĐAN uy tín

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Không chịu chụp ảnh thì sau 30 năm sẽ không có kết quả

Không có nhận xét nào :

Tháng 6 hay 7, 1982 tôi ở Lebanon để thực hành một bộ phim tài liệu và tải hình nền đẹp nhất lên. nhà nước này đang sang 1 cuộc nội chiến từ 1975 ( và kết thúc vào 1992), nhưng xập xình khi bắn khi ngưng, phần đông là “những cuộc chiến nhỏ” theo cách gọi ở đây, năm ngày biến và bảy ngày hòa.

Xem thêm:
>> http://hinhanhbanhsinhnhat.blogspot.com/
>> http://hinhxamdepnhattg.blogspot.com/


Bộ phim dự kiến là về phần hòa nhiều hơn phần chiến, về cuộc sống thường nhật của cư dân Beirut trong tình cảnh kéo dài này. Đại loại, cầu thang máy hỏng vì bị cắt điện, hoãn kỳ thi đại học vì trường bị pháo kích, hôm nay xuống phố ăn kem thì lại có cảnh vệ chặn đường.

Chẳng may cho tôi (và cho bộ phim) là bất thần vào đúng dịp đó, Israel mở chiến dịch “Hòa bình ở Galilee”. Đây là trận chiến lớn nhất của cuộc chiến này, nhằm dứt điểm phong trào giải phóng Palestine đang nương náu tại đây. Quân Israel tràn qua biên cương, tiến đến cửa ngõ Beirut và phong bế thành thị. Lebanon trở nên tin “hot” trên thế giới. Hai khách sạn quốc tế độc nhất vô nhị còn hoạt động ở phía Tây Beirut (nghĩa là khu vực bị vây hãm) là nơi chứa vài trăm phóng viên quốc tế. Tình hình rập ràng, một ngày đánh một ngày hòa, có khi dăm ba ngày không có chuyện, trong khi Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ can gián hay can thiệp thì đám phóng viên tại chỗ này đói tin. Họ ngồi quán của khách sạn, chơi cờ vua, ngáp vặt và nói xấu các sếp ở New York, Atlanta: “Không có oanh tạc mà các cha cứ đòi hình!” Hôm nào xảy ra sự cố gì đó ở cách xa khách sạn, các bạn không thu hình được, sếp hỏi có phóng viên giải đáp “Ông có giỏi thì sang đây mà thu hình đi!” nguy hiểm ở Beirut dạo đó, phần bom đạn đành rằng, nhưng khó khăn nhất là vì trận mạc không có lãnh đạo hợp nhất, tại Tây Beirut lúc đó khoảng một tá hay hai tá vệ binh khác nhau, lúc bạn lúc thù, và tình trạng bắt cóc con tin ngoại quốc là ám ảnh ngay.

 

 



Một sáng xấu trời, nhưng có nhẽ đẹp trời với các bạn nhà báo, Israel đánh bom một tòa nhà dân cư năm tầng được cho rằng có (chủ toạ Tổ chức giải phóng Palestine, PLO) Arafat đang ẩn. Tòa nhà này sập hẳn, số thứ dân thiệt mạng vài chục. Tôi đến sớm dăm ba phút, là người cầm máy đến trước hết, đang thừ người thì phóng viên quốc tế ào ạt đến, hỏi mày quay được gì chưa. Tôi thấy chẳng có gì để quay, toàn gạch vữa và không có cả lửakhói, chỉ bụi mịt mù và các toán đang đào xới. Đến đây xin nhắc lại, phim dự trù của tôi là về thiếu nữ lỡ hẹn ăn kem với bồ chứ không phải về ám sát hụt Arafat chết vô tình bao lăm người. Đến lúc, tìm ra mấy xác của một gia đình nào đó, các toán phóng viên ùa nhau leo lên gạch vữa, vừa chen nhau vào vừa đẩy nhau ra để tác nghiệp thông tin. Đứng phía ngoài, tôi thấy thưa thớt bà mẹ, bà vợ hay bà hàng xóm gì đó khóc thét, xác em bé, ông chồng, hàng xóm nào đó được lôi ra. Tôi không nhìn kỹ và tôi không muốn nhìn kỹ. Ngay vào lúc đó tôi tự bảo, tôi không thích chụp hình người chết, tôi không thích chụp hình phụ nữ mắt mở trừng trừng.

Sau này, bộ phim tài liệu này dự liên hoan phim Kelibia, ở Tunisia là một nước Ả rạp (và ủng hộ Palestine). Buổi chiếu có đến năm bảy ngàn người dự, trong một sân vận động, vì lý do Lebanon sốt dẻo (tuy Lebanon là một Quốc gia, không phải là một nhiệt độ). Cũng trong trận này, cảnh vệ Ki tô đồng minh của Israel được thả vào các trại tỵ nạn Sabra và Chatila thảm sát mấy ngàn thường dân. Ngoài chi tiết là khuôn hình tôi cầm máy có rất nhiều chỗ bị rung, bộ phim bị người xem phê bình gay gắt là “Sao không thấy người vô tội chết, sao không thấy thảm sát, sao không thấy tội ác chiến tranh?

Gần 30 năm sau, tôi có dịp trở lại nơi tòa nhà bị đánh sập này. Người chết thì đã được chôn và trong khi Beirut đã được bình phục và xây dựng lại thì mảnh đất nói trên vẫn bỏ hoang như cũ, chừng như là chủ nhân của tòa nhà đang ở Kuwait và, hoặc không quan hoài đến, hoặc có ý vẫn giữ nguyên hiện trường. Tôi đứng chụp một tấm kỷ niệm với con tôi lúc trời sắp tối. Mấy thanh niên đi ngang, biết đâu là họ hàng gần xa của những người thiệt mạng, vây quanh hỏi chuyện đường xa xứ lạ, gọi tôi là Thành Long và mời tôi ăn kẹo. Tôi tiếc là để đáp lại làm quà, tôi không có hình của gần 30 năm về trước cho họ xem để họ nhận mặt những người quen quá vãng vào dịp bom rơi ấy, đây là mợ ruột, à còn đây chính là cậu Ba…

 

 

Để ý lỗi nhỏ làm hỏng công lớn của những tác phẩm nhiếp ảnh

Không có nhận xét nào :

Hôm nay, để thẩm tra hình nền đẹp nhất Hotpot của SOI, bèn dò dẫm đến Lễ hội Làng nghề, Phố nghề Việt Nam xem hình ảnh gái đẹp vn ở Bách Thảo.

Trời nắng nhức óc, may mà Bách Thảo toàn bóng râm, thỉnh thoảng lại có gió mát nên cũng đỡ khiếp hãi phần nào.

(Nói ngay từ đầu luôn: với người chỉn chu và cầu toàn, lễ hội này dễ bị coi là nhem nhuốc. Các anh chị họa sĩ đi xem có thể sẽ cáu đấy. Nhưng nhìn từ góc độ của người thường ngày, lễ hội này là… vui, và có nhiều câu nói hay nhất và cái mà xem. Ít nhất là có được khái niệm về các làng nghề một cách khá toàn diện. )

 

 



tỉ dụ những món đồ gốm này rất được các cụ ưa thích, nhưng kém đẹp

Vừa vào khuôn viên, đã thấy ngay một cảnh đông vui nườm nượp. trẻ mỏ vẫn đông nhất, có nhẽ do các bé vẫn rất được ưu tiên, sắp đến Trung thu mà, nên các ông bố bà mẹ cho đi chơi đông lắm.

Ngay từ cửa vào bên Ngọc Hà đã có ngay một phố Hàng Mã… giả dạng. “cải trang” nhưng chất lượng có khi hơn phố Hàng Mã thật, vì toàn đồ chơi trẻ con Việt Nam. Xúc động sao khi nhìn thấy những chiếc đèn kéo quân, đèn ông sao, và chiếc đèn hình hoa có bánh xe đẩy (tuyệt không bóng dáng những chiếc lồng đèn nhựa nhức mắt phát ra những bài nhạc dance nhức tai, cảm ơn Trời!). Rồi những nghệ nhân tò he từ “làng tò hè” Xuân La cũng đến làm rộn rã cả một góc “phố”. Lồng đèn, diều giấy, và hàng chục mét vải lụa thướt tha làm nhãi nhép khu trưng bày của Làng nghề Bắc Việt.

Hội chợ này đích thực có đa dạng vùng miền, những người đi nhiều không thấy quý, nhưng những người cả đời hầu như không ra khỏi Hà Nội thì sẽ được nhiều. Từ thổ cẩm, lâm sản, dược chất của núi rừng Tây Bắc, đến bánh pía sầu riêng, kẹo dừa Bến Tre, bưởi Biên Hòa, mật ong Đăk Lăk, dừa xiêm, bưởi hồng da xanh, cây cảnh Nam Bộ… có thể thấy ban tổ chức đã thật sự bỏ công để mời đến những đại diện điển hình của khắp các làng nghề trên cả nước.

Mỗi gian hàng đều được chuẩn bị công phu, từ khâu chọn lọc đến trưng bày sản phẩm, dù đường xá bóng gió dù chỉ để mang sản phẩm đến bày bán trong chưa đầy một tuần. Ai cũng biết muốn phục dựng được không khí làng nghề thì cần nhiều thứ lắm, tỉ dụ không có máy móc làm sản phẩm mà chỉ có sản phẩm thôi thì cũng khó mà có không khí “nghề”. Rồi làng nghề tức “chủ nhà là thợ”, nhưng trong phạm vi một hội chợ, triển lãm này thì không thể nào dựng những ngôi nhà đặc trưng của các địa phương, thế nên cũng khó mà có không khí “làng”. Nhưng cầu toàn quá thì sẽ chẳng bao giờ có được gì để xem. Đây có thể coi là một cuộc “duyệt binh” be bé xem Thăng Long từng có gì, Hà Nội nay còn gì vậy…

Thôi, trong rất nhiều thứ lôm côm chuẩn bị đón đại lễ mà tổ chức được thế này thì quả là rất hay, rất đáng tung hô. Chỉ có một điều… buồn phiền nho nhỏ (mà nghe đâu thâm căn cố đế) là … đi một vòng Bách Thảo mà chẳng thấy cái chỗ giải quyết nỗi buồn đâu cả, thật khổ sở khôn cùng. Lòng lại phát sinh câu hỏi: đám thợ làng nghề “qiải quyết” ở đâu?

Rồi rác, nhiều rác. Mà giải quyết việc này có khó gì đâu: hiệp đồng với hai chị chè chai, mỗi chị 200.000đ/ngày, mỗi chị đảm trách một nửa bách thảo, chỉ cầm cái gắp than và một cái bao cho đẹp (trên đừng có in con rồng), thấy rác là gắp.

Mong rằng về lâu dài những nhà tổ chức đừng coi việc này là bé. Nhiều khi báo chí chỉ nhìn thấy rác mà sẽ không nhìn thấy công sức đã bỏ ra. Mà thế thì cũng không trách họ được…

Những con rồng (đề tài… nghìn năm muôn thưở) đồ sộ. Du khách có thể ghé thăm “lều kỉ lục làng nghề”, với những sản phẩm hoặc là siêu khủng về kích tấc, hoặc là hoành tráng về… giá tiền – đều là các tác phẩm đoạt giải nọ giải kia trong các cuộc thi làng nghề

Và sau khi dạo quanh, được ngồi bên hồ thanh thản mà không phải phấp phỏng tìm một nơi cho những nhu cầu rất “đời thường”

Nguồn soi

 

 

Chúng ta nói về chụp ảnh nghệ thuật đạo ý tưởng

Không có nhận xét nào :

Vừa qua, báo vnexpress vừa đăng 1 bộ ảnh hình nền đẹp nhất cho điện thoại về làng quê của các nhiếp ảnh gia indonesia , nhiếp ảnh Đặng Tuấn Trung có một cái nhìn về thực tại nhiếp ảnh nghệ thuật của Việt Nam trong thời khắc hiện tại như sau

Xem thêm:
>> http://nhunghinhanhhaihuocnhat.blogspot.com/
>> http://taihinhanhdepnhat.blogspot.com/


Trích nguồn từ facebook Đặng Tuấn Trung

 

 



Bộ ảnh Indo này rất đẹp, ko hề xa lạ gì với dân chơi ảnh Việt nam. ít ra là bản thân mềnh đã xem thấy nó từ khá lâu. rưa rứa vậy, nhiếp ảnh Thái Lan cũng có, với một vẻ khác.

Điều mềnh thấy ko vui là gần đây, một trào lưu bắt chước xì tai này khá rần rộ ở dân chơi ảnh VN. Ko thể nói bộ ảnh của họ ko đẹp. Rất đẹp nữa là khác. Rất kỳ công….

Thế nhưng mềnh cứ thấy buồn. Nó lặp lại những gì cõi trần đã làm, nó là của dương thế. Từ bố cục, ánh sáng (cả ánh sáng thật và ánh sáng vẽ), cả cách blen mầu, tone mầu, cả tuyến nhân vật và động tác….nó cứ y chang…Y chang đến nỗi thoạt đầu mềnh cứ ngỡ tác giả là mấy ông bạn hàng xóm Thái, Indo…cho đến khi nhìn tên mới ngã ngửa. Rồi bỗng thấy rầu lòng, cúi mặt ngoảnh đi, ko cất nổi lời nào…..

Đành rằng ai chơi sao là việc người ta. Mềnh ko có ý phản đối cách chơi này. Ko hề, dù chả huých gì. Nhưng mềnh vẫn cứ ước ao, với sự kỳ công đó, khả năng tri thức đó vì sao ko phải là tự chúng ta nghĩ ra cái gì đó của riêng chúng ta. Mềnh sẽ rất xăm nếu kẻ bắt chước là mấy cha Thái, Indo…Chỉ cần một tẹo tự ái thôi, vững chắc chúng ta sẽ ko làm vầy. Tự nghĩ ra cái gì đó của riêng mình, dù có thể chả bằng ai nhưng dứt khoát có thể hãnh diện và tự hào rằng: “Này nhé, con tui đó”

 

 

Làm sao để chụp được bằng người chụp ảnh Hà Phiên

Không có nhận xét nào :

Hà Phiên chụp bằng phim âm bản cỡ trung 6×6 và đã tải hình nền điện thoại lên (phim thường dùng cho máy Rolleiflex). Sau khi chụp ông sẽ crop những hình ảnh gái đẹp để bố cục của nó nói lên những câu hay hoặc những gì ông muốn khắc họa. kích tấc vuông, lớn của ảnh âm bản cho phép Hà Phiên dễ dàng thực hiện điều này.

Xem tác phẩm của nghệ sĩ khác giúp bạn hiểu ra rằng điều gì là khả thi, nhận thấy những thứ mình còn tội lỗi, những thứ bạn muốn biểu hiện nhưng lại chưa chụp cho ra được. Học hỏi từ các bậc thầy là một cách ráo để hoàn thiện và phát triển bản thân. Như bất kì kỹ năng nào, bắt chước là bước học trước nhất. Học rành rồi thì bạn có thể biến nó thành cái của riêng mình.

(quờ quạng hình để minh họa kỹ thuật trong bài là ảnh của Hà Phiên, một số có năm và đề tựa, một số không thấy đề thông tin)

Bóng dài

Hà Phiên thường chụp ảnh vào buổi sáng sớm hoặc lúc xế chiều – thời khắc kim ô ở vị trí thấp. Điều này khiến những chiếc bóng của vật thể trải dài đến nỗi chúng trở nên một phần chính trong ảnh. Với ảnh màu, khoảng thời gian này trong ngày cho ta ánh sáng rét mướt tuyệt đẹp, nhưng Hà Phiên dùng nó để nhấn mạnh hình bóng trong ảnh đen trắng.

 

 



Những chiếc bóng dài đưa thêm kịch tính và làm điểm nhấn cho các hình thể – gần như chuyển đổi hình ảnh từ một loạt những tông màu giống nhau thành một tụ họp các hình thể rắn đặc và những mảng sáng nổi trội cạnh mảng bóng đen.

Bóng dài còn có tác dụng như một “phép nhân” vật thể – giúp những vật thể nhỏ bé trong hình trở nên quan trọng bằng cách tăng kích cỡ phần bóng. Lúc bố cục hình, ta có thể khiến một nhân vật trông đáng để ý hơn bằng cách này mà không đánh mất cảm giác về sự bé nhỏ của họ.

Lằn ranh ánh sáng sắc bén

Những lằn ranh ánh sáng rõ nét, tương phản với bóng râm. Thủ pháp này xuất hiện bộc trực trong ảnh của Hà Phiên, thường là để nêu bật chủ thể con người. Kích thước nhỏ xíu của chủ thể khiến ta không còn để ý đến khuân mặt “người” nữa, mà cho phép chúng ta tự hình dung để hóa thân vào nhân vật.

Các lằn sáng Hà Phiên chụp thường là phần ánh sáng đã đổ bóng lên các công trình kiến trúc – cái luôn sẵn có tại hầu hết các thị thành cao tầng. Thử thách ở đây là chọn đúng thời điểm trong ngày để có góc độ ánh sáng dữ đẹp nhất.

Dùng tông màu đơn giản của các tòa nhà làm nền
Trong ảnh trên, tông đơn sắc cùng tỷ lệ chung của khung cửa so với ảnh đã tạo điểm nhấn để nghệ sĩ đặt bố cục. Cửa sổ tương đối nhỏ và trơ thổ địa, nhưng bảng hiệu ở dưới góc phải đã tạo cảm giác cân bằng cho bức ảnh. Chữ “Riêng tư” viết trên cũng tạo ra tính tương phản đầy tinh tế khi đặt cạnh những nhân vật bên cửa sổ.

Ảnh thứ hai thì mảng tường như một mảnh vải chắp vá nhưng người xem vẫn thấy rõ những ô sáng ngay ngắn và rõ nét. Nhân vật chính trong ảnh nổi lên trên phần nền đó, và chiếc bóng dài của nhân vật lại càng cuộn thêm sự để ý. Các ô sáng nằm tản mác nhưng lại không gây mờ mắt vì tông màu của ảnh chụp rất đơn giản

Tính bố cục cho khung trên và khung dưới của ảnh
hầu hết các nhiếp ảnh gia đều không chú ý đến tất cả bố cục của khung ảnh khi chụp. Đây là một cái bẫy khó tránh khỏi – hầu hết mọi bố cục đều hướng về tâm điểm ở chính giữa hình. Một trong những bước quan trọng nhất mà một người có chí thú với nghề này cần phải cải thiện là đặt chủ thể của khung ảnh chệch khỏi trọng tâm.

Hà Phiên thường dùng những phần khó ngờ để lập khung cho một hình ảnh. Cách ông căn rìa trên rìa dưới giúp chúng ta hiểu được rằng đặt bố cục thế nào là khả thi. Hong Kong là một nơi đặc biệt tốt để khám phá kĩ thuật này – vì thành phố đầy rẫy những thứ treo lửng lơ trên các con phố hẹp và lối đi nhỏ.

Phễu sáng
Cảnh thị thành tạo ra nhiều “phễu ánh sáng” và Hà Phiên đã lợi dụng điều này để tăng kịch tính cho tác phẩm, hoặctạo hiệu ứng ngược sáng cho một chủ thể.

Những con phố nhỏ hẹp tại Hong Kong vô tình thu hẹp dòng ánh sáng tự nhiên thành một hình phễu. Hà Phiên không bỏ lỡ thời cơ chụp lại đặc điểm này của thành thị mình.

Ánh sáng như tràn qua từng khe trong ảnh của Hà Phiên. Hãy bỏ công tìm những chỗ nơi ánh sáng tập hợp rồi tỏa ra ở một khu vực khăng khăng. Nhiều vị trí có ánh sáng như thế này lại rất phụ thuộc vào giác độ lẫn cường độ ánh sáng ác vàng.

Tương phản giữa ánh sáng với bóng đen càng lớn, phễu sáng lại càng hữu hiệu. hồ hết các phễu sáng đều chạy dọc, thành thử hãy chú ý đến giếng trời, những lối đi hẹp, và lỗ hổng trên mái nơi ánh sáng có thể len lỏi vào.

Theo soi

 

 

Những để ý hệ trọng trong khi chụp ảnh nghệ thuật (phần 2)

Không có nhận xét nào :

Kể cả bạn đã đang là một nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm chụp hình nền đẹp cho điện thoại hay là một người mới bước vào lĩnh vực chụp ảnh gái đẹp vn nghệ thuật, bạn vẫn nên lắng tai những hình ảnh những câu nói hay sau để giúp bạn có những bức ảnh tuyệt hơn. 

1. sử dụng lề luật 1/3

 

 



Chắc hẳn hầu hết những người đến với nhiếp ảnh đều đã từng nghe đến lề luật một phần ba. Có thể coi đây là lệ luật nằm lòng về bố cục chúng ta cần nắm vững, mặc dù trong nhiếp ảnh không có lệ luật nào bất biến nhưng nếu hiểu và vận dụng thì quy tắc 1/3 vẫn mang đến những hiệu quả huých.

Để sử dụng lệ luật một phần ba, bạn hãy chia khung hình thành 9 phần bằng nhau, được tạo bởi 2 đường kẻ theo chiều ngang và 2 đường kẻ theo chiều dọc. Bố cục hình ảnh sẽ hài hòa nhất nếu chủ thể chính và những điểm cần nhấn nằm trên 4 giao điểm và theo các đường kẻ này.

Trong nhiếp ảnh, việc áp dụng lề luật kinh điển như 1/3 sẽ tạo ra một bức ảnh có nhiều hiệu quả hơn về mặt thẩm mỹ sáng tác. Hướng được ánh nhìn của người xem đến các phần nổi bật trong bức hình.

2. Tránh để rung máy ảnh
Máy ảnh bị rung hay mờ là điều mà bất kỳ nhiếp ảnh gia nào cũng cần phải tránh. Để hạn chế tình trạng này, trước hết bạn cần tìm hiểu làm thế nào để giữ máy ảnh đúng cách: cần dùng cả hai tay, một tay giữ chặt thân máy còn một tay nắm quanh ống kính đồng thời giữ máy gần với cơ thể để hỗ trợ.

ngoại giả bạn cần đảm bảo dùng tốc độ màn trập thích hợp với độ dài tiêu cự ống kính. thí dụ, nếu đang dùng một ống kính 100mm, tốc độ màn trập không được thấp hơn 1/100s. sử dụng một chân máy hoặc monopod bất cứ khi nào có thể hoặc có thể tận dụng bức tường hoặc cây để giúp cố định camera.

3. lề luật Sunny 16
Sunny 16 là một lề luật bổ ích khi không có đồng hồ đo sáng hoặc không có màn hình LCD để xem trước các hình ảnh. lề luật này giúp dễ dàng điều chỉnh độ phơi sáng sao cho hiệp với với điều kiện ánh sáng ngoài trời, tiện tặn thời kì điều chỉnh.

Ví dụ trong điều kiện trời nắng to, chọn khẩu độ f / 16 và tốc độ màn trập 1/100 giây và đặt ISO là 100 (nghịch đảo tốc độ màn trập) hoặc gần giá trị này nhất.

4. dùng một bộ lọc phân cực
Nếu bạn chỉ có thể mua một bộ lọc cho ống kính, hãy chọn một bộ lọc phân cực. Bộ lọc này sẽ giúp giảm sự phản xạ từ nước cũng như kim khí và thủy tinh, nó cải thiện màu sắc của bầu trời và cây cối song song còn giúp bảo vệ ống kính.

Ngoài ra, nó sẽ còn bảo vệ ống kính của bạn. Không có lý do tại sao bạn chẳng thể để nó lên trên cho cả thảy các lưu ý khi chụp ảnh nghệ thuật của bạn. Lời khuyên dành cho bạn là nên dùng loại phân cực tròn là vì chưng cho phép máy ảnh sử dụng đo sáng TTL (xuyên qua ống kính)

5. Tạo quang cảnh có chiều sâu
Khi chụp ảnh phong cảnh, vấn đề tạo cho người xem cảm giác về chiều sâu thực thụ rất quan trọng, điều đó sẽ giúp bức ảnh chân thật và sống động hơn.

Để có hiệu quả cao, bạn nên sử dụng một ống kính góc rộng giúp mang lại một cái nhìn toàn cảnh, thiết lập khẩu độ f/16 hoặc nhỏ hơn để cả tiền cảnh và hậu cảnh được sắc nét. Đặt một đối tượng hoặc đứa ở phía sau mang đến một cảm giác về quy mô và nhấn mạnh đến khoảng cách “xa xôi”. Nếu có thể hãy dùng chân máy bởi dùng khẩu độ nhỏ thường đề nghị tốc độ màn trập lâu hơn.

6. dùng nền đơn giản
Các phương pháp tiếp cận đơn giản thường là tốt nhất trong nhiếp ảnh kỹ thuật số, và bạn phải quyết định những gì cần phải được nhấn mạnh, không nên để xuất hiện quá nhiều thứ có thể khiến khung cảnh bị nhiễu loạn.

Nếu có thể, nên chọn màu sắc trung tính và các mẫu đơn giản cho hậu cảnh để giúp làm nổi trội đối tượng chính hơn.

 7. Không dùng flash trong nhà
Flash có thể tạo ra ánh sáng khá mạnh và cảm giác không tự nhiên đặc biệt khi chụp chân dung trong nhà. Do đó, có nhiều cách khác nhau mà bạn có thể vận dụng mà không cần đến đèn flash.

đầu tiên, đẩy ISO lên – thường ISO 800-1600 sẽ tạo ra sự khác biệt lớn cho tốc độ màn trập. sử dụng khẩu độ rộng nhất có thể khi đó cảm biến sẽ nhận được nhiều ánh sáng hơn và bức hình sẽ có được nền mờ đẹp. dùng một chân máy hoặc ống kính có chế độ ổn định hình ảnh (Image Stabilization) để tránh nhòe mờ.

8. Chọn ISO đúng
Các thiết lập ISO quyết định độ nhạy sáng của máy ảnh và chừng độ nhiễu hạt trên hình ảnh. tuyển lựa ISO như thế nào phụ thuộc vào điều kiện ánh sáng, khi trời tối chúng ta cần phải đẩy ISO lên đến một con số cao hơn, từ 400 – 3200 điều đó sẽ giúp máy ảnh nhạy cảm hơn với ánh sáng và ta có thể tránh bị mờ.

Vào những ngày nắng, có thể chọn lọc ISO 100 hoặc các thiết lập tự động để có nhiều ánh sáng hơn.

9. Tạo hiệu ứng chuyển động bằng cách lia máy
Nếu bạn muốn chụp một chủ thể chuyển động, có thể sử dụng kỹ thuật panning. Để làm điều này, chọn tốc độ màn trập thấp hơn khoảng hai stops mức cần thiết. tỉ dụ thay vì để 1/250, bạn nên để ở 1/60.

Giữ máy ảnh của bạn hướng về đối tượng, đặt ngón tay ấn xuống một nửa trên nút chụp để khóa nét và khi đã sẵn sàng hãy bấm chụp ảnh, đừng quên lia máy theo chuyển động của đối tượng. Nếu có thể hãy sử dụng một chân máy hoặc monopod để tránh rung máy ảnh và có được “dòng chuyển động” rõ ràng hơn.

10. thí điểm với tốc độ màn trập
Đừng ngại Thử nghiệm với tốc độ màn trập để tạo ra một số hiệu ứng thú vị. Khi chụp trong đêm tối (tỉ dụ đường phố buổi tối), hãy dùng chân máy và chụp hình với thiết lập tốc độ màn trập 4 giây. Khi đó bạn sẽ thấy chuyển động của các đối tượng trải theo những vệt sáng. Nếu bạn chọn một tốc độ màn trập nhanh hơn như  1/250 giây, những vệt sáng sẽ biến mất thay vào đó là hiệu ứng đóng băng các chuyển động. Kỹ thuật này hoạt động tốt nếu bạn đang sử dụng một chân máy và nếu bạn đang chụp ảnh một vật đang chuyển động.

Nguồn tin: thegioinhiepanh

 

 

Khám phá tranh Still life photography nghĩa là gì?

Không có nhận xét nào :

Still life photography vốn không phải là một lĩnh vực nhiếp ảnh hình nền điện thoại đẹp nhất xa lạ mà bản thân nó đã có từ rất lâu đời nhưng trong hình thái của hội họa. thời khắc lịch sử cho bộ môn nghệ thuật chụp hình ảnh gái đẹp Việt Nam này không được diễn tả hay định nghĩa những câu nói hay nhất thế giới rõ ràng nhưng người ta thấy rằng các bức tranh từ thời Ai Cập cổ đại đã phác thảo ra những nét vẽ trước hết cho trường phái này. Người ta tìm thấy chúng trong những tượng trưng mang tính đạo, các bức tranh biểu đạt về sự sống sau cái chết, đặc biệt là hình vẽ trang hoàng trên các hầm mộ, tiêu biểu là các bức tranh vẽ về hoa quả và lương thực. Người Ai Cập tin rằng các phương thực và hoa quả này sẽ biến thành thật sau ở cuộc sống sau cái chết để phục vụ vua chúa.  Tới thời La Mã cổ đại, các bức tranh Still life đã phác họa ra hầu hết các đồ vật được dùng trong đời sống hàng ngày và cả động vật nuôi trong nhà.

 

 



Cho tới trước những năm 1300, Still life vẫn phát triển nhưng người ta ghi nhận sự đóng góp của họa sĩ Giotto và những học sinh của ông đã có công hồi sinh trường phái nghệ thuật này duyệt các bức vẽ trên các công trình đạo. Ở Châu Âu, hồ hết các bức tranh Still Life thời kì này đều can hệ tới đạo thiên chúa và mang tính truyền đạo cho đạo này. Cùng với sự ra đời của kĩ thuật sơn dầu(bởi  Jan van Eyck), các nhà hội họa đã có cơ hội được thỏa sức sáng tạo hơn nữa bởi đặc tính khô chậm, dễ pha trộn và tạo các lớp màu bởi ưu điểm của sơn dầu. Lúc này, các bức tranh Still Life trở thành bóng bẩy và có hồn hơn. Người khởi đầu khuynh hướng phá vỡ khuôn khổ chỉ vẽ các tranh liên hệ tới đạo trong lúc bắt đầu thời gian Phục Hưng này phải kể tới Leonardo da Vinci với bức tranh sơn dầu vẽ hoa quả trái cây(bên dưới).

Giống như Da Vinci, với các phẩm lừng danh của mình, Petrus Christus đã lần đầu tiên đưa vào yếu tố Still Life, kết hợp với yếu tổ biểu tượng đạo trong bức tranh “Cô dâu chú rể tới thăm người thợ kim hoàn”. Ở đây, cô dâu chú rể được vẽ rất thật từ người cho tới các phụ kiện, áo quần, trong khi người thợ kim hoàn lại mang dáng vẻ của Thánh Eligius – một biểu trưng mang nặng tính đạo.

Từ sau những năm 1600, cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, Still life đã dần thoát ra khỏi cái bóng của đạo để tự nó đứng riêng rẽ ra như một môn phái nghệ thuật riêng. Về sau này, tiêu biểu là sự ra đời của những bức tranh với các đối tượng, đường nét hoặc là không có hình dáng cụ thể(trừu tượng), hoặc là được bố trí, sắp đặt để đạt được một mục tiêu trình diễn.# xúc cảm của tác giả, still life tự nó nói lên tiếng nói của tác giả. Sau này, nhiếp ảnh still life đi thiên về diễn đạt xúc cảm và cá tính cá nhân hơn là các lĩnh vực khác trong nhiếp ảnh như cảnh quan hay chân dung. Nói 1 cách đơn giản thì nó mang tính trừu tượng hóa cao hơn. Nhiếp ảnh gia Still life sắp đặt, tạo ra một tấm hình hơn là chụp lấy một giây lát nào đó, cốt để trình diễn.# ý đồ và tạo cảm giác cố định cho người xem.

Các đối tượng trong ảnh Still life thường là tĩnh(hồ hết) và thường có kích tấc không lớn. Đối tượng của ảnh này có thể là bất cứ thứ gì nhưng người ta hay gặp những bức ảnh chụp lọ hoa, hoa quả, các mảnh đồ vật lung tung…

Tác giả: @guszti132

 

 

Kinh nghiệm chụp hình ảnh từ Raghubir Singh – ta cần là 1 phần của hình

Không có nhận xét nào :

Raghubir Singh sinh năm 1942 tại Jaipur trong gia đình có truyền thống chụp hình nền điện thoại đẹp thuộc dòng dõi quý tộc Rajput. Thời còn đi học, ông phát hiện ra quyển ảnh gái đẹp Việt Nam và Beautiful Jaipur – một quyển sách ảnh của Cartier Bressonxuất bản năm 1948. Ít ai biết đến cuốn sách ảnh những câu nói hay này của Bresson, nhưng chính nó đã khơi dậy niềm ham mê nhiếp ảnh trong Raghubir.

Ban đầu Raghubir chuyển đến sống ở Calcutta để kinh doanh trà, nối gót ông anh cả. Nhưng bản chất hơi khác so với đại gia đình quý tộc nên Raghubir kinh doanh không thành.  Khi thất bại rồi, ông quyết định theo nghề nhiếp ảnh mình yêu thích. Sau một thập kỷ du ngoạn dọc sông Hằng, Raghubir xuất bản tập sách ảnh trước hết có tên Ganges vào năm 1974. Mặc dù những tác phẩm Ban đầu của Raghubir lấy cảm hứng từ ảnh chụp Ấn Độ đen trắng của Henri Cartier-Bresson, nhưng Raghubir lại chọn chụp ảnh màu – vốn hạp hơn để ghi lại màu sắc tinh ma tại Ấn.

 

 


Một tác phẩm của Raghubir trong bộ “Ganges” (sông Hằng)

 

 


Raghubir Singh tin rằng để khắc họa nên câu chuyện đầy huyễn hoặc về cuộc sống con người hay thế giới xung quanh, điều cần có chẳng phải là kĩ thuật lẫn sự thể nghiệm, mà là ảnh “thực”, chụp ngay tầm mắt, càng giống với những gì ông thấy càng tốt. Raghubir thích ống kính cỡ 35 mm 50mm và 85mm hơn là loại 150mm. Ông cũng thích ảnh màu. chính yếu vì ông yêu đất nước mình và Ấn Độ luôn chứa chan sắc màu.

Tôi gặp Raghubir Singh lần đầu vào năm 1987 tại Calcutta. Thời đó tôi là một tay nhiếp ảnh non nớt nhưng ấp ôm lắm ý tưởng táo bạo – tôi muốn xuất bản một cuốn sách ảnh về Sikkim (tỉnh nhỏ phía Tây Bắc Ấn Độ)! Tôi đã chụp ảnh ở Sikkim trong khoảng một năm. Vốn là fan hâm mộ Raghubir Singh từ lâu, tôi đặc biệt thích sách ảnh của ông về sông Hằng, và sau đó là bộ ảnh về Calcutta.

Sau nhiều khó khăn tôi đã sắp đặt được một buổi hẹn gặp Raghubir tại tư gia ở Calcutta của nhà sử học RP Gupta – người đã viết lời mở màn cho quyển sách ảnh trước hết của Raghubir về thị thành này. Tôi quyết định mang theo máy chiếu slide cùng 30 đến 40 bức ảnh đẹp nhất mà tôi chụp.

Purnima Dutta – em dâu của RP – đã giới thiệu tôi cho Raghubir. Lúc bắt tay, ông nhìn tôi qua cặp kính viền đen dày với vẻ mặt khá nghiêm nghị. Tôi hoay hoay lắp đặt máy chiếu. Thời gian ngắm slide ảnh kéo dài khoảng 10 phút. Xong xuôi, tôi nhìn Raghubir và cười ngố. Ông ấy đáp lại bằng ánh nhìn sắt lạnh rồi nói: “Ảnh của cậu còn thô quá”. Một vài phút sau ông tiếp lời: “Hãy đến gặp tôi tại khách sạn vào tuần sau”.

Tôi đến khách sạn Kenilworth trước giờ hẹn. một đôi giây sau khi đồng hồ điểm 7 giờ, tôi gọi lên phòng ông ấy và một giọng nói cộc cằn bảo tôi đi lên.

Raghubir rải ảnh của tôi đầy trên giường và ngồi nhìn. Ông gật đầu với tôi, chẳng nói chẳng rằng, liên tục xem ảnh. Tôi nhận ra ông đang loại bỏ thảy những bức chụp với tốc độ rất nhanh. Trong gần trăm tấm ông chỉ chọn khoảng hai hay ba tấm. Raghubir vẫy tay bảo tôi ngồi xuống ghế.

Ông đột ngột bắt đầu cuộc chuyện trò: “Hình dáng, họa tiết và chất liệu”, ông nói. “Đừng bao giờ quên những thứ này, không thì cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành một nhiếp ảnh gia giỏi cả”. Ông nhìn xuống chồng ảnh bị loại. “ Nếu cậu nhìn vào những ảnh này câu sẽ thấy rằng chúng thiếu ít nhất một trong số những tiêu chí trên”.

Tôi hỏi ông dùng máy ảnh gì. Ông chỉ một chiếc máy Nikon nhỏ, loại FA và một ống kính 35mm có tiêu cự nhất mực. “Tôi đã tối giản lại bộ đồ nghề xuống còn một máy và một ống kính. Nếu ống kính ấy chẳng thể chụp cảnh nào đó ra hồn thì tôi không chụp. Hầu hết những lúc đi trên các con phố Calcutta, tôi chụp ảnh mà chẳng ai nhận ra tôi đang chụp cả. Ta cần phải trở nên một phần của bức ảnh hơn là chụp với tư cách của một người dưng cuộc nhìn vào”.

Câu nói của Robert Capa – nhiếp ảnh gia chiến tranh vĩ đại – vang lên trong tâm trí tôi: “Nếu ảnh của bạn chưa tốt, thì có nghĩa bạn đứng chưa đủ gần”.

Tôi không bao giờ gặp lại Raghubir lần nữa. Quyển sách ảnh thứ hai về Calcutta của ông được đón nhận nhiệt thành, theo sau là những tác phẩm về Bombay, tuyến đường Grand Trunk và bất ngờ nhất là bức ảnh chụp chiếc xe Ambassador – một tác phẩm đã đi vào lịch sử. Vào tháng 4. 1999, tôi đã rất sốc khi hay tin Raghubir vừa khuất đột ngột sau cơn đau tim nghiêm trọng tại New York. Khi mất, ông chỉ mới 56 tuổi.

Nguồn Soi